NHẬT KÝ ĐỜI THỢ - Mới vô nghề, tưởng dễ ăn – ai dè chiều về hết muốn làm thợ

NHẬT KÝ ĐỜI THỢ - Mới vô nghề, tưởng dễ ăn – ai dè chiều về hết muốn làm thợ

Đoàn Quang Duy
Thứ Hai, 07/04/2025
Nội dung bài viết

NHẬT KÝ ĐỜI THỢ - Mới vô nghề, tưởng dễ ăn – ai dè chiều về hết muốn làm thợ

Tôi nhớ hoài cái ngày đầu tiên đi phụ hồ hồi mới mười tám tuổi, cái tuổi còn bướng, còn nghĩ “làm gì cũng được, miễn có tiền”.

Thằng bạn rủ đi theo nó làm phụ hồ cho công trình nhà phố bên Bình Thủy. Nó nói: “Dễ mà mày, xách hồ, xúc cát, có gì đâu. Một ngày hai trăm, bao cơm trưa.” Nghe cũng có lý. Thời đó, hai trăm một ngày là mừng húm, tôi gật cái rụp mà không cần suy nghĩ.

Sáng hôm đó, tôi mặc áo thun, quần jean cũ, mang dép lê, chạy xe tới sớm, còn hăm hở lắm. Anh thầu nhìn tôi cái rồi nói: “Mới vô thì làm nhẹ thôi nghen.” Tôi cười tỉnh bơ: “Dạ, em chịu cực được.”

Tới khoảng 10 giờ sáng là tôi bắt đầu muốn về.

Cái thùng hồ nó nặng hơn tôi tưởng, mà cái xẻng xúc cát cũng không có nhẹ gì. Đất dính, nước tràn, đá bén chân. Chưa kể nắng đổ lên đầu, hừng hực như lửa táp. Cứ đi từ đống cát tới chỗ thợ chính, đổ hồ, quay lại… lập đi lập lại.

Mỗi lần ngồi xuống thở là bị réo “hồ đâu?”, mỗi lần lau mồ hôi là bị thúc “cho lẹ nghen em”. Tôi nghe từng tiếng mà lòng thầm chửi mình: “Trời ơi, sao dại dữ, ở nhà phụ má nấu cơm sướng hơn.”

Tới trưa, ăn hộp cơm chan nước tương, tôi vừa ăn vừa run tay, bụng đói mà nuốt không nổi. Đầu óc thì quay cuồng như lên cơn sốt.

Chiều về, tôi lên xe mà chân run lẩy bẩy, tay cầm ga còn run run. Về tới nhà là nằm vật ra nền xi măng, má tôi tưởng tôi bệnh. Tôi chỉ lắc đầu, nói nhỏ: “Con đi phụ hồ, chắc không hợp…”

Nhưng rồi tôi vẫn đi tiếp. Ngày hôm sau, sáng ra vẫn lết cái thân tới chỗ làm. Rồi ngày thứ ba, thứ tư… cho tới khi cái lưng chai, tay nhám, chân cứng. Rồi quen dần. Rồi yêu nghề lúc nào không hay.

Cái nghề thợ nó không có hào nhoáng, nó không bao giờ dễ, và ai mới vô cũng từng một lần muốn bỏ. Nhưng cũng từ cái khổ ban đầu đó, mình học được cách nhẫn, cách chịu, cách trưởng thành.

Giờ đây nhìn mấy đứa em mới vô nghề, tôi chỉ cười và kể lại câu chuyện của mình. Nói cho tụi nó hiểu: Ai cũng từng mệt, từng chán, từng tưởng bỏ cuộc. Nhưng vượt qua được rồi, thì nghề sẽ thương lại mình bằng sự ổn định, bằng cái cảm giác mỗi công trình hoàn thành – là một dấu mốc mình để lại trên cuộc đời này.

Nên nếu bạn nào mới đi làm nghề mà thấy mỏi lưng, rát vai, muốn nghỉ… thì nghe tôi đi: Nghỉ chút được, nhưng đừng bỏ luôn. Vì cái nghề nó đang thử mình chút thôi, chớ khi quen rồi, nó sẽ là người bạn nuôi mình cả đời.

Đồ Nghề Tự Chọn - Sưu tầm & chia sẻ câu chuyện khách hàng
#donghetuchon
#chuyendoitho
#nhatkydoitho

Viết bình luận của bạn

BÌNH LUẬN, HỎI ĐÁP

Nội dung bài viết
Thu gọn