
NHẬT KÝ ĐỜI THỢ: Chỉ một bữa ăn trưa vội... mất nguyên túi đồ nghề – và một bài học nhớ đời
Đoàn Quang Duy
Chủ Nhật,
06/04/2025
Nội dung bài viết
NHẬT KÝ ĐỜI THỢ: Chỉ một bữa ăn trưa vội... mất nguyên túi đồ nghề – và một bài học nhớ đời
Hôm đó là một ngày nắng như đổ lửa ở Cần Thơ. Tôi đi lắp cửa nhôm kính cho một nhà trong hẻm nhỏ, cũng quen tay quen đường rồi, công trình nhỏ, làm một buổi là xong. Khoảng mười một rưỡi, bụng biểu tình quá nên chạy ra ngoài kiếm quán cơm bụi gần đó, định bụng ăn lẹ rồi vô làm nốt.
Túi đồ nghề để trong xe, cũng không khóa gì kỹ, chỉ nhét ở yên trước – cái túi vải cũ mà tôi đi đâu cũng vác theo, bên trong có cái máy cắt, máy bắt vít, rồi mớ đồ lặt vặt... Tổng cộng cũng hơn chục triệu, là cả gia tài của tôi.
Lúc vô quán, tôi còn quay lại nhìn một cái, rồi nói “chắc không sao đâu, trong này mà”. Quán cơm đông, chen chút nhau từng ghế. Tôi ăn nhanh như mọi lần, đâu chừng hai mươi phút. Tới hồi tính tiền ra xe, tim tôi như rớt xuống đất.
Cái túi không còn ở đó nữa.
Tôi đứng thờ người một lúc, không tin vô mắt mình. Quay tới quay lui, hỏi người ta xung quanh – ai cũng lắc đầu. Có người còn nói “hồi nãy hình như có thằng kia chạy xe tới, lấy gì đó đi mất tiêu”. Nhưng không ai rõ mặt, cũng không ai dòm kỹ.
Tôi nuốt khan một cái, cố nuốt luôn cục nghẹn trong cổ họng.
Máy móc trong đó là bao nhiêu công sức tôi tích cóp, làm ngày làm đêm mới mua được. Mà mất một cái máy chưa đau bằng cảm giác tự trách mình. Chỉ vì ỷ y, chỉ vì nghĩ “có ai rảnh đi lấy đồ nghề làm gì”, mà bây giờ trắng tay giữa trưa nắng.
Tôi ngồi lại trong quán, uống ly trà đá mà thấy đắng hơn thuốc. Có một bác lớn tuổi ngồi đối diện, nghe kể chuyện xong chỉ lắc đầu rồi nói một câu: “Ai mà không để ý là có chuyện liền...”
Câu đó như in vô đầu tôi tới bây giờ.
Tôi về, nói dối vợ là “máy bị hư”, chứ không dám kể mất. Cũng không dám mượn tiền ai mua lại liền. Mấy ngày sau đó đi làm, phải mượn đồ của anh em thợ chung – thấy mình như thằng mới vào nghề, không có cái gì của riêng.
Sau này tôi mua lại đồ mới, không mắc tiền bằng bộ cũ nhưng lần nào đi đâu cũng xách vô tới nơi, dù chỉ ghé vô quán 5 phút. Đi làm xong, luôn kiểm tra từng món trước khi lên xe. Bỏ cái thói “qua loa cho lẹ”, vì tôi hiểu – chỉ cần một lần bất cẩn là mất mát không chỉ tiền bạc, mà mất luôn cả lòng tin vô bản thân.
Tôi kể chuyện này để nhắc mấy anh em làm nghề như tôi – dù mệt, dù vội, cũng đừng lơ là. Đồ nghề không chỉ là máy móc, nó là mồ hôi, là niềm tin, là cả cái nghề mình gầy dựng từng ngày.
Đừng để tới khi mất rồi, mới nhận ra giá trị của việc bảo quản. Đừng để một bữa cơm vội làm mất cả tháng làm lụng.
Còn nếu anh em có từng trải qua như tôi, thì thôi, rút một bài học, siết chặt lại tinh thần. Nghề vẫn còn đó, mình còn tay nghề thì làm lại được. Chỉ là... đừng để mất thêm lần nữa.
Đồ Nghề Tự Chọn - Sưu tầm & chia sẻ câu chuyện khách hàng
#donghetuchon
#chuyendoitho
#nhatkydoitho